XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Chữ Tình


Phan_5

“Mạn Âm, xin lỗi em….”

“Vì sao? Vì sao anh lại như vậy với em. Vì sao vì sao chứ Vu Hạo. Không phải mọi thứ đều tốt đẹp sao? Không phải chúng ta đều rất vui vẻ hạnh phúc sao? Sao anh lại như vậy. Sao chúng ta lại như vậy? Vu Hạo anh nói xem. Không phải chúng ta…..”

Lời nói tiếp theo của cô đã bị nuốt trọn khi đôi môi anh phủ lên đôi môi cô. Nụ hôn này, mang theo cái nóng bỏng của tình yêu, cái nồng nàn mãnh liệt, cái day dứt khôn nguôi, cùng với sự chia ly đau đớn vô cùng. Dư vị của tình yêu, đắng cay ngọt bùi, đều nếm trải tới tận cùng.

Mạn Âm từ đầu còn ngại ngần nhưng rồi rất mau chóng hùa theo anh, hôn đến mãnh liệt, khiêu khích anh như anh đã khiêu khích cô như những gì cả hai đã từng có với nhau. Tới khi cảm thấy cô hít thở không thông, Vu Hạo mời luyến tiếc rời khỏi đôi môi cô, nhìn cô không nói nên lời.

Đột nhiên Mạn Âm nhìn thật sâu vào mắt anh nhỏ nhẹ nói nhưng vô cùng rõ ràng

“Vu Hạo… Tối nay anh ở lại đây đi”

Vu Hạo giật mình đôi mắt cô có chút mơ màng, ánh nhiệt. Anh biết cô muốn gì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu

“Ngoan vào nhà ngủ đi. Đừng khóc vì anh, vui vẻ sống đi. Sẽ có một người khác tốt hơn anh đến với em mang hạnh phúc cho em”

Dường như Mạn Âm không nghe vẫn tiếp tục nói

“Chúng ta chơi trò tình một đêm đi”

“Mạn Âm… em đừng như vậy. Anh không đáng đâu.”

“Là anh chê em đúng không?” Cô cười tươi “Không có anh thì sẽ có người khác. Đàn ông trên đời này thiếu gì?”

“Em…..”

“Anh nói, anh tới với phụ nữ chỉ để thỏa mãn nhu cầu. Vậy tại sao suốt thời gian qua anh không động vào em. Tại sao anh yêu em mà muốn chia tay với em. Tại sao chứ. Tại sao còn có thể chúc em tìm được người khác. Sao anh có thể nói ra được như vậy” Mạn Âm kích động nói.

“Em là người tốt. Mau vào ngủ đi anh về đây” Vu Hạo khẽ xoay người đi. Anh biết Mạn Âm lúc này có chút nổi loạn ương bướng. Cách tốt nhất là không nên làm căng. Chỉ tiếc tính trẻ con này trong con người cô, ngày hôm nay không thể nào từ bỏ được. Cô muốn trao anh thứ quý giá nhất của cô.

“Nếu anh đi thì em sẽ tìm đàn ông. Ai cũng được chơi trò tình một đêm với người đó”

Bước chân Vu Hạo dừng lại có những chuyện anh biết, Mạn Âm nói là sẽ làm, thậm chí rất điên cuồng cố chấp. Lẽ ra anh không nên tìm cô đêm này, cô vẫn còn men rượu trong người. Để cô không làm loạn anh sẽ dìu cô vào nhà rồi khóa cửa phòng lại để xem cô còn chạy đi đâu nữa. Vu Hạo biết cô chỉ mạnh miệng lúc này thôi nếu để đêm nay qua đi cô sẽ không có can đảm là việc đó

Vu Hạo khẽ cầm tay Mạn Âm

“Là em tự nguyện đấy”

Nói xong anh kéo cô vào nhà đóng chặt cửa lại dắt cô về phòng, để Mạn Âm nằm xuống giường rồi kéo chăn lại. Cô lúc này thật ngoan như con búp bê để yên cho anh đặt đâu nằm đó. Bấy giờ Vu Hạo mới yên tâm định rời khỏi đây liền bất ngờ bị Mạn Âm nắm lấy cổ tay.

“Vu Hạo…..”

Anh khẽ gạt tay cô ra

“Ngủ đi, anh ngủ ngoài phòng khách cần gì cứ gọi anh”

“Em sẽ đi….” Cô nhẹ nhàng nói, bước chân Vu Hạo chợt dừng lại

“Em sẽ đi nước ngoài, định cư với bố mẹ. Không bao giờ về đây nữa”

“Ừ….”

Anh nặng nề lên tiếng hít thở không thông…..

“Anh quay lại nhìn em một lần được không?”

Vu Hạo nghe lời nhẹ nhàng quay lại. Sau này quả nhiên sẽ không còn cơ hội trông thấy cô nữa rồi ngây người

Mạn Âm đứng trước mặt anh cả người đã chẳng mặc gì nữa. Cả thân hình mềm mại mảnh mai quyến rũ hiện ra trước mặt anh. Cũng chẳng nói nhiều lời, nhào vào hôn môi anh. Vu Hạo sau vài giây lưỡng lự, cuối cùng cũng buông lý trí, phòng tuyến cuối cùng theo bản năng, dục vọng cùng khát khao của mình mà điên cuồng đáp trả lại cô mà yêu cô.

Khi mà trong cơn mê mang, một thứ gì đó như xé rách bên trong khiến Tô Mạn Âm đau đớn thanh tỉnh lại, anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, từ từ chậm rãi để cô đón nhận mình rồi đưa tới đỉnh cảo của cảm xúc hoạt khoái. Cô khẽ thì thầm bên tai anh

“Em yêu anh…”

Vu Hạo chợt dừng lại đôi mắt ôn nhu, âu yếm nhìn cô nhưng anh không nói gì.

Cho tới khi cơn kịch tình qua đi, cô nằm mệt mỏi trong lòng anh,đôi mắt cô ngắm nghiền lại giống như đang ngủ. Đúng là đã ngủ, gương mặt thật bình yên. Khẽ vuốt gương mặt cô, anh hôn lên đôi má ấy nỉ non gọi

“Mạn Âm…. Em ngủ chưa”

Không có tiếng trả lời.

“Mạn Âm….”

Vẫn vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng từ miệng anh, nhẹ nhàng nói ra ba chữ

“Anh yêu em……”

“Mạn Âm”

Vu Hạo siết chặt cô trong lòng, cứ như thể sợ cô sẽ biến mất rồi mình sẽ đánh mất cô

Có lẽ anh đã không nhìn ra, đôi môi cô khẽ cong lên một đường tuyệt đẹp, một giọt nước mắt thật nhẹ chảy ra.

Sáng sớm những tia nắng thật nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, Vu Hạo tỉnh giấc. Anh mở mắt chỗ nằm bên cạnh đã lạnh lẽo từ bao giờ rồi. Không biết cô đã đi đâu. Anh vùng dậy, ở trên ga gường vệt máu hồng vẫn còn đọng lại, trên đó vẫn còn dấu vết của cuộc hoan ái kịch liệt, nhưng tiếc rằng người đã không còn nữa.

Trên gối có một bức thư, Vu Hạo vội mở ra đọc

“Vu Hạo, em đi đây. Sau này không còn gặp lại nữa chúc anh hạnh phúc. Hãy coi đêm hôm qua là kỉ niệm đẹp cuối cùng của anh và em. Tạm biệt….”

Mạn Âm…. Vu Hạo buông thõng bức thư để nó bay xuống mặt đất.

Đáng chết.

Anh hối hận rồi lẽ ra hôm qua, anh không nên không nên cùng cô…. Chỉ sợ cả đời này Mạn Âm sẽ không quên đêm hôm qua, lần đầu tiên của cô là dành cho anh. Nhưng chỉ sợ không phải mình cô mà cả anh sợ rằng cả đời này cũng vĩnh viễn không thể quên được…..

Chương 5

Một người đàn ông suất sắc như Vu Hạo ấy vậy mà cũng có lúc như bây giờ, buông thả bản thân mình chìm đắm trong men say. Anh chẳng còn nhớ rõ đã bao lâu rồi, bản thân không như vậy. Có lẽ là từ lúc có Tô Mạn Âm ở bên cạnh. Anh biết cô là một cô gái đặc biệt.

Tuy rằng chưa bao giờ thể hiện ra nhưng lần đầu tiên gặp, anh vẫn nhớ rõ. Đó là ngày Du San San đi nước ngoài. Rõ ràng anh muốn đuổi theo cô ấy, nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực mà dầm mưa. Anh yêu Du San San, từ lúc bắt đầu đã là yêu rồi. Chứng kiến cô từ một cô bé trưởng thành lớn lên, tình yêu đó không biết từ lúc nào sâu sắc như vậy. Cuối cùng trời xanh cũng tác thành duyên cho họ ở bên nhau yêu thương nhau, và cứ ngỡ không bao giờ thay đổi. Hai gia đình vốn thân thiết lại môn đăng hộ đối. Một câu chuyện có lẽ sẽ vô cùng đẹp nếu kết thúc của nó viên mãn.

Chỉ đáng tiếc cuộc đời vốn dĩ có rất nhiều điều không thể nào lường trước đây có lẽ cũng chính là cái thi vị của cuộc sống. Du San San một mực đòi hủy hôn, chia tay với anh rồi bỏ sang Mỹ. Tất cả diễn ra nhanh chóng nhanh tới mức bản thân anh không tài nào chấp nhận được.

Ngày đó Du San San tàn nhẫn với anh. Anh lại thủy chung không trách móc chứng kiến từ lúc cô là một cô gái nhỏ lớn lên. Tính tình cô ra sao anh là người rõ hơn ai hết. Tính xấu của cô, anh bao dung hết thảy nhưng San San đã quyết định như vậy. Anh cũng chẳng cách nào ngăn cản được.

Lúc đó Tô Mạn Âm xuất hiện, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua. Cô lặng lẽ đi ở đằng sau anh. Không nói không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ mà đi theo che mưa. Dù sau này nghĩ tới điều đó rất nhiều lần, anh vẫn thấy cô thật ngốc. Cả người anh đều đã ướt hết còn che mưa cho anh như vậy…..

Nhưng việc làm ngốc nghếch của cô lúc đó giống như một liều thuốc nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của Vu Hạo. Tuy không phải có tác dụng hoàn toàn nhưng cũng khiến anh dễ chịu phần nào.

Mùi mưa với sự dịu mát từ cơ thể cô, khiến tâm trạng anh dịu xuống không còn sự bất lực nữa. Du San San đi rồi, vậy cứ thuận theo tự nhiên. Trong giây phút này anh rất muốn dựa dẫm vào cô gái xa lạ trên đường. Ôm rồi siết lấy cô cảm giác ấm áp lắm. Cô cũng thật sự tốt còn nhẹ nhàng vỗ về anh không nói gì nhiều. Từ cô anh cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp tới lạ lùng để có thể bình an ngủ trong lòng cô. Chưa bao giờ, anh có một cảm giác như vậy, cảm giác được quan tâm chăm sóc. Trước kia là anh chăm sóc cho San San, thì ra cảm giác được người ta quan tâm, chăm sóc lại như vậy. Một ý nghĩ khá kì lạ với một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Lúc đó anh cũng không quan tâm để ý. Mãi sau này khi cả hai ở bên nhau, Vu Hạo mới hiểu. Vốn dĩ, cô mới chính là người anh thật sự cần.

Lúc cô có điện thoại anh cũng giật mình tỉnh giấc đó là một giấc ngủ ngon thật sự thoải mái. Cô gái nhẹ nhàng kê đầu anh, lánh ra một góc nói chuyện điện thoại. Lúc đó Vu Hạo cảm giác bản thân không giống như là mình. Với người xa lạ, chưa bao giờ thân cận như vậy. Anh nghĩ, rồi cuối cùng đứng lên bỏ đi không quay đầu nhìn lại. Sự xuất hiện của cô đã an ủi anh phần nào. Anh rất cảm ơn. Nhưng… dù sao cũng không nên.

Thời gian dần trôi đi Vu Hạo cũng thay đổi nhiều. Từ lúc Du San San đi xuất hiện bên cạnh anh không ít các mỹ nữ xinh đẹp. Người thì tinh tế nhu mì, kẻ thì đẹp sắc sảo. Anh cùng bọn họ yêu nhau cũng chỉ là quan hệ về thể xác và lợi ích tiền tài. Anh chi tiền họ là người yêu của anh mặc anh đối xử thế nào. Xã hội này đồng tiền quả nhiên có thế lực vô cùng, mua được mọi thứ kể cả tình cảm. Dù cũng có những người yêu anh không cầm một đồng tiền nào nhưng Vu Hạo trước nay cũng không muốn người khác chịu thiệt. Vì anh biết mình không yêu ai cả. Trong lòng anh là một mảnh băng trống rỗng, không ai có thể tồn tại được. Cuộc sống cứ thế trôi đi trong vô vị nhàm chán với những cuộc tình ái thoáng qua không có điểm dừng, trong những ly rượu mạnh mà anh không thể nào say nổi.

Tất cả cứ như vậy trôi qua cho tới khi anh không còn nhận ra chính bản thân mình trước kia thì Tô Mạn Âm lại xuất hiện, gặp lại trong tiệc sinh nhật của cô em họ. Vốn anh không định tới đâu nhưng bị một kẻ không biết liêm sỉ ồn ào làm phiền, Vu Hạo bực mình kiếm một chỗ nào đó rảnh rỗi để nghỉ ngơi. Chẳng ngờ cô Tiểu Diễm tiểu Thiên gì gì đó còn chạy tới nơi này, tìm anh gây sự. Vu Hạo có đôi lúc với những kẻ mình không ưa, cũng vô cùng tàn nhẫn. Bằng chứng là cái cô gái kia tức giận bỏ đi còn đâm phải một cô gái khác khiến người ta ngã bệt xuống đất trông rất chật vật. Lúc nhìn thấy Tô Mạn Âm anh đương nhiên đã nhận ra nên mới tiến lại gần.

Không phải Vu Hạo để tâm cô, anh chỉ cảm kích cô gái trẻ của một năm về trước. Hình như sau 1 năm cô không thay đổi mấy, có điều thêm phần thành thục, trưởng thành hơn. Anh đưa tay đón lấy cô, lúc chạm vào nhau da dẻ cô thật mềm mại, tiếp xúc với da thịt nóng bỏng của anh. Sự mát mẻ đó dù chỉ là lướt nhẹ qua nhưng khiến tâm anh có chút chấn động. Có lẽ là do động chạm phụ nữ quá nhiều rồi làm anh có chút cảm giác không đứng đắn với cô. Có lẽ anh đã biến thành kẻ xấu xa thật sự rồi. Khi không với cả cô gái từng giúp mình, anh cũng có cảm giác như vậy.

Đôi mắt cô ngỡ ngàng nhìn mình, một kẻ sảnh sỏi như Vu Hạo đã nhận ra điều đó. Cô cũng nhận ra anh. Vu Hạo có chút hứng thú không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng cô gái ấy thái độ khá bình tĩnh chỉ nhìn anh có chút mê man không nói cũng không đáp lấy bàn tay anh. Không khí có chút gì đó không đúng lắm. Cho tới khi Vương Mỹ Lâm cất tiếng gọi, anh mới biết tên cô. Mạn Âm cái tên đó đặc biệt làm người ta chỉ nghe mà ấn tượng rồi.

Thật ra có lẽ duyên số của họ từ hơn 1 năm trước bắt đầu. Chỉ có điều nó xảy đến một cách chầm chậm mà chính hai người trong cuộc không ngờ tới được. Duyên phận là một điều gì đó rất đặc biệt, nó đi một vòng rất lớn, đưa những con người xa lạ tới gần với nhau. Có người chỉ cần một cái nhìn, một phút giây để nhận ra, nhưng cũng có những người cần cả thời gian dài để nhận ra điều này…..

Và ai cũng có một con đường riêng của mình chẳng giống nhau. Có lẽ lúc đó Vu Hạo cũng không nghĩ, một cô gái như Tô Mạn Âm từ từ bước vào lòng của anh. Tô Mạn Âm là một cô gái tốt, lương thiện tình tính lại tốt. Ở cạnh cô cảm thấy thật sự thanh thản. Hơn 1 năm dài quanh quẩn với những cuộc chơi bời, lắm lúc Vu Hạo cũng thật sự mệt mỏi. Những lúc không làm gì, anh càng cảm thấy không yên ổn.

Đó là một ngày dài cũng chính là ngày bắt đầu chính thức sự dây dưa giữa anh cùng Mạn Âm. Đó là sau một chuyến bay dài đi công tác trở về, người anh nhuốm bụi phong trần, chán nản cùng thất vọng. Thật ra chuyến đi công tác này là tới nước Mỹ, Vu Hạo đã lén đi nhìn Du San San….

Và anh đã thấy bên cô có một chàng trai. Hai người họ vô cùng thân mật. Điều này vô tình chà sát nỗi đau trong tim của Vu Hạo. Tựa vào thành ghế ô tô anh khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Công việc bên đó dù rất bận rộn nhưng anh vẫn cố gắng hoàn thành sớm để lén lút đi nhìn Du San San. Chẳng ngờ lại nhìn thấy điều mình không muốn nhìn. Một cảm giác chán chường, cũng lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác này.

Cộc cộc cộc, tiếng động phát ra Vu Hạo mở mắt ra nhìn. Nhìn bộ dáng Tô Mạn Âm, anh mở cửa kính. Cô nhìn anh mỉm cười.

” Vu Hạo trông anh mệt mỏi quá. Bị ốm sao?”

” Sao em lại ở đây”

” Tình cờ đi ngang qua thấy anh ngồi trong xe. Có vẻ mệt anh ốm sao?” Cô lo lắng nhiệt tình hỏi thăm.

” Không việc gì, vừa mới đi công tác về.”

Cô bặm môi nhìn anh một lúc, rồi khẽ hỏi “Vậy chắc anh chưa ăn gì , đi ăn nhé?”

” Hôm nay anh còn chút việc…” Vu Hạo khẽ từ chối.

” Chờ em một chút nhé”

Nói xong cô quay người chạy vào siêu thị đối diện, cũng rất mau chóng trở ra. Có lẽ lúc đó Tô Mạn Âm không biết, Vu Hạo dõi theo thân ảnh cô, trong lòng anh có chút tư vị gì đó phức tạp. Khẽ đưa cho anh, một chiếc hộp bánh.

Cô cười

” Cái này lót dạ khi nào xong việc anh nhớ ăn nhé. Bỏ bữa là không tốt đâu”

Vu Hạo cười cười, nhìn cô ” Nếu là đồ em nấu anh sẽ ăn”

Đôi mắt sáng của cô khẽ trùng xuống miệng ấp úng ” Thật sự như vậy sao?”

Đôi mắt hoa đào của Vu Hạo ánh cười rồi gật đầu ” Đúng vậy”

Thật ra lúc đó Vu Hạo chỉ nói đùa thôi. Không nghĩ Tô Mạn Âm lại coi trọng như vậy. Cô khẽ lí nhí nói

” Nhưng em chỉ biết nấu mì, với rang cơm thôi. Anh ăn được không?”

Nhìn cô anh khẽ ngây người kèm theo chút gì đó muốn cười mà không cười được, cô khiến anh cảm thấy có chút vui vẻ thoải mái.

” Được như vậy đi làm luôn được không? Anh đói rồi”

Giọng của Vu Hạo kèm theo một chút đùa giỡn làm Mãn Âm luống cuống hơn. Tuy rằng cô có tình cảm đặc biệt với anh nhưng chưa từng yêu đương lần nào, trước mặt người đàn ông mình thích có chút mất tự nhiên ngại ngùng, e ngại rất nhiều. Cảm giác xôn xao khó giữ bình tĩnh như vậy, Tô Mạn Âm trong suốt hai mươi năm chưa lần nào trải qua thích ứng không kịp.

” Như vậy, như vậy..cần chuẩn bị một chút nguyên liệu….”

Cô e dè nói ” Anh còn… có việc mà….”

” Không sao?”

Vu Hạo chắp hai tay trước ngực, một dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô

” Cũng không phải việc quan trọng, để mai cũng được”

Tô Mạn Âm khẽ trấn tĩnh, biết anh đang trêu mình. Không nghĩ được anh lại như. Cô chỉ mỉm cười, cuối cùng cũng nói

” Vậy chúng ta đi siêu thị mua chút đồ được không?”

Cô đề nghị hy vọng anh sẽ từ chối. Từ nhỏ Tô Mạn Âm cô không vào bếp, lần nào vào cũng lộn xộn vô cùng cô chỉ dám rang cơm với nấu mì. Những thứ đơn giản không cầu kì, tuy rằng có thể khiến Tô Mạn Âm không chết đói, nhưng bảo nấu cho người khác ăn những thứ này, đặc biệt là cho Vu Hạo cô thật sự không dám. Tô Mạn Âm muốn giữ một hình tượng thật tốt về mình trong mắt Vu Hạo, chứ không phải là phô ra nhược điểm của mình. Nhưng cô đã lỡ nói ra, Tô Mạn Âm chỉ còn cách nước đẩy thuyền đưa đành phải gật đầu thuận theo. Vu Hạo cũng rất thản nhiên mà đồng ý anh mở cửa xe, bước xuống

“Đi thôi”

Cô mỉm cười khẽ lùi lại xoay người bước đi. Bỗng cánh tay của Vu Hạo kéo lấy tay cô lôi về phía mình. Trong giây phút đó cả người Tô Mạn Âm đã dựa vào trước ngực anh.

“Cẩn thận xe kìa”

Nghe thấy giọng trầm ấm của người con trai này sát bên tai mình, hơi thở của anh chờn vờn quanh người cô. Tô Mạn Âm cảm thấy rất ấm áp, không hiểu sao lại rất muốn được dựa vào anh như vậy. Mà Vu Hạo trong phút chốc cũng có chút tư vị không đứng đắn. Anh không nghĩ được Mạn Âm lại mềm mại dịu dàng như vậy. Cô cứ như con mèo con nép trong ngực anh, Vu Hạo khẽ buông cô ra. Anh là kẻ lý trí, rất nhanh cảm thấy sự việc diễn ra không ổn chút nào. Anh không nên như vậy. Mạn Âm mỉm cười vui vẻ nói xua đi sự ngại ngùng

“Em hậu đậu quá. Thôi chúng ta đi mua ít đồ đi. Khẩu vị của anh như thế nào?”

“Kén ăn”

Sắc mặt Tô Mạn Âm cực kì kém qả nhiên Vu Hạo đoán không sai. Anh thật sự rất hứng thú muốn biết cô sẽ nấu ăn thế nào. Gặp được cô có lẽ có chút may mắn, cảm giác mệt mỏi của Vu Hạo giảm đi rất nhiều. Tâm trạng vì thế cũng thả lỏng để vui vẻ Ít ra anh cảm thấy thật sự nhẹ nhõm. Hai người đi cùng nhau, sánh bước song song. Anh có thể cảm nhận được sự bối rối của cô. Hơi thở của cô không ổn định. Hai tay rối loạn nắm lấy nhau trông thật ngốc. Tuy không nhìn sang nhưng anh có thể đoán được mặt cô cúi gằm xuống như thể làm sai điều gì vậy?

Những người con gái xung quanh anh, rất ít người giống cô. Cả Du San San ngày xưa cũng không như vậy. Hiền lành thuần khiết, tinh tế rất đáng yêu. Có đôi lúc nghĩ cô thật sự ngốc nghếch nhưng lại có thể khiến người khác luôn cảm thấy vui vẻ ấm áp. Sự nhiệt tình này có lẽ với ai cũng như vậy. Bước vào siêu thị đông đúc người qua lại không khí vội vã ồn ào, thanh âm bình dị làm người ta thoáng thả lỏng bản thân. Đẩy xe hàng Tô Mạn Âm đi trước lựa chọn một số đồ. Về khoản đi chợ thì cô tự lo liệu khá tốt. Nhưng lúc nữa vào bếp thì….

Khẽ lén nhìn Vu Hạo kén ăn. Cô thì ăn thế nào cũng được,miễn là no cái bụng. Có lẽ thế nhìn Vu Hạo một thân cao ráo, thân hình cân đối. Cô không rõ anh ăn có nhiều không? Thật là làm cho mọi thứ phức tạp rối tung lên mà. Mạn Âm ai oán trong lòng.

” Anh muốn ăn gì?’

” Cơm rang đi. Mì chắc là không đủ dinh dưỡng”

Một câu nói một câu châm chọc, Vu Hạo thiệt tình độc ác lại nổi hứng trêu chọc cô. Thật ra anh thấy Tô Mạn Âm khá gầy suốt ngày chỉ mì thì làm sao mà lớn nổi. Cả hai rất nhanh chóng lựa chọn đồ ăn. Một không khí rất hòa hợp tới tự nhiên diễn ra giữa hai người khiến bản thân Vu Hạo trong giây phút nào đó, mất cảnh giác của bản thân đã tiếp nhận sự có mặt của Tô Mạn Âm. Có lẽ cả người họ không biết rằng, có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ họ, giống như một cặp vợ chồng trẻ xứng đôi vừa lứa.

Bữa ăn đó giống như một sợi dây vô hình đã kéo hai người lại gần nhau hơn.

Vu Hạo cười có điểm chua chát, cay đắng. Anh nhớ tới buổi tối hôm đó của hai người, vừa quyến luyến lại không sao quên được hương vị ngọt ngào ấm áp của cô. Khi mà sáng tỉnh dậy không còn bóng dáng của cô, lại thấy mất mát vô cùng lớn. Nhưng Tô Mạn Âm đã đi rồi anh chỉ còn cách khắc chế trống rỗng trong lòng cố gắng bình thản lái xe trở về, vô cùng kinh ngạc khi thấy Du San San ngất xỉu trước cửa nhà. Trông cô bất tỉnh như vậy anh vô cùng hoảng sợ, vội vã đưa tới bệnh viện. Cho dù Du San San không còn là người mà anh yêu, nhưng thứ tình cảm hơn hai mươi năm trời tốt đẹp kia anh không thể nào buông xuống được. Ai chán ghét hay căm tức anh không phải là đàn ông cũng được. Nhưng anh nếu phải lựa chọn thì vẫn sẽ làm như vậy. Cuộc sống này đâu chỉ có tình yêu đâu, còn có một thứ gọi là trách nhiệm với gia đình, người thân, bạn bè. Có một số thứ không thể ích kỉ được. Dù biết điều mình làm là sai nhưng vẫn cắn răng mà làm, chỉ là anh cảm thấy đã làm sai một chuyện, đó là không nên xảy ra quan hệ với Mạn Âm, điều này sẽ ngăn chặn tương lại của cô. Anh thật sự lo lắng cho dù xã hội bây giờ rất thoáng, nhưng anh biết cô vẫn là một cô gái truyền thống biết giữ lễ nghi. Trước đây anh không nghĩ sẽ kéo dài với Tô Mạn Âm, không nghĩ sẽ yêu cô như thế, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô, để cô sau này có thể tìm được người đàn ông tốt nhưng không ngờ chẳng kiên trì đến phút cuối được

” Vu Hạo….”

San San tỉnh lại thấy Vu Hạo thất thần ngồi cạnh giường bệnh. Anh có vẻ không chuyên tâm, đang nghĩ ngợi điều gì đó. Cô biết rằng anh đang nghĩ tới cô gái khác. Bộ dáng này của Vu Hạo cô chưa bao giờ thấy liền có chút ấm ức. Tình cảm của Vu Hạo dành cho cô là hơn 20 năm trời, lẽ nào chỉ vì một cô gái mới yêu nhau 1 năm mà thay đổi ư? Cô đương nhiên không cam lòng. Du San San biết rằng cô ích kỉ, nhưng từ nhỏ đã vậy cô là công chúa, mọi người đều yêu thương chiều chuộng, Vu Hạo lại sủng nịnh cô. Cô không muốn đánh mất sự yêu thương ấy cho một người khác. Cô trở về vẫn là kịp với bản thân cô

Du San San vẫn hy vọng như vậy

Chỉ tiếc rằng con người đã bỏ lỡ điều gì, thì thật sự rất khó để tìm lại.

Chương 6

Ngày tàn ánh hoàng hôn rực rỡ, đỏ au xa xa phía cuối chân trời.

Tô Mạn Âm biến mất khỏi cuộc sống của Vu Hạo cũng đã được một thời gian. Mọi thứ vẫn như cũ không thay đổi, thứ thay đổi có lẽ là người con gái ở bên cạnh anh lúc này không còn là cô nữa.

Sau một ngày mệt mỏi với công việc, anh lại thường xuyên trở về nhà trọ của mình. Lúc đầu Vu Hạo không hiểu sao lại ưa về nhà như thế nhưng cuối cùng anh cũng biết, vì khắp nơi trong căn nhà chỗ nào cũng đầy ắp kỉ niệm của hai người. Nhìn cảnh, nhớ người nhớ hết những kỉ niệm đã có. Một năm cũng không nhiều kỉ niệm so với hai mươi năm ấy nhưng hai mươi năm đó giống như đã rất xa xôi không nhớ nữa. Anh chỉ nhớ những ngày tháng được ở cạnh Tô Mạn Âm.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .